Chuyến hành trình hạnh phúc tự lái ôtô về quê
Những âm thanh của một bản nhạc du dương và mùi hương mộc mạc của làng quê là sự trải nghiệm độc đáo mà chỉ có khi tự lái xe mới có được, điều khó mà có được khi đi bằng taxi.
Nghĩa mở cánh cửa xe khẽ ngồi vào ghế lái. Anh từ tốn, cẩn thận quan sát và lau mồ hôi, trong xe đã mở điều hòa từ xa nên không khí mát mẻ, dễ chịu, thoảng mùi hoa oải hương. Thứ mùi này có được khi ta vừa giặt đồ nội thất trong xe và trùng hợp thay, đó cũng là mùi anh yêu từ ngày lấy vợ. Mùi hương hoa thoáng chốc đã biến thành mùi của con trẻ, của mái ấm, mùi không gian xe riêng tư.
Nghĩa khởi động xe. Cạch. Vào số, chiếc xe tiến lên kiêu hãnh, nhẹ nhàng bẻ tay lái, gạt cần xi-nhan báo hiệu xe nhập làn. Âm thanh xi-nhan tách tách theo nhịp, tiếng xe ri rỉ đều đều. Bên ngoài trời nắng như đổ lửa, dòng người nườm nượp nối đuôi nhau chậm rãi: xe máy, xe ô tô nhiều hãng như van, sedan, SUV, pick-up …
Nghĩa khẽ nhấn chân ga theo dòng xe tấp nập, vội vã, mọi thứ tĩnh lặng trên con đường đẹp nhất Thành phố Hồ Chí Minh – Đại lộ Võ Văn Kiệt. Qua ô cửa sổ, những khung cảnh tráng lệ như những khu dân cư đến những quang cảnh giản dị là những dãy nhà cổ ngụ bên bến Bình Đông cứ vun vút lướt qua. Vàng, cũ kĩ, hoài niệm. Dòng sông lặng im soi bóng những dãy nhà cao vút, đang chen chúc nhau vươn lên, sóng nước khẽ run lên trên mặt sông tĩnh lặng, vài con thuyền nằm lơ đễnh bên bến cũ.
Chậm rãi, thư thả nhìn qua ô cửa kính của cửa phụ, những hàng phượng xếp hàng dài thẳng tắp, trông chúng lặng yên nhưng từ tốn như đã đứng đó theo trật tự vốn dĩ xưa nay. Tất cả như những thước phim. Mất một lúc thật lâu, Nghĩa mới ngẫm ra một điều, đó là Nghĩa đang được chìm trong không gian tuyệt đẹp từ ngày xa quê hương, cưới vợ và bây giờ đã tự mua ô tô.
Bánh xe lăn chầm chậm dừng lại trước đèn đỏ ở ngã tư, Nghĩa chợt nhớ lại năm ấy những lần đầu mới chở Trang - người vợ yêu dấu của anh lúc này, đi trên đại lộ. Tay điều khiển vô-lăng, nhưng ánh mắt vẫn khẽ nhìn về phía Trang, hương tóc ngào ngạt mùi hoa bưởi trong không gian lãng mạn vô ưu vô tư ấy. Tia nắng xuyên qua ô cửa kính, thời gian và không gian như dừng lại cho hai người.
Lên cao tốc chiếc xe vun vút lao đi. Tiếng động cơ tan trong tiếng gió, Nghĩa đắm chìm tâm trí trong giây phút riêng tư theo tiếng nhạc: “ Anh đã lái xe cả đêm qua để đến bên em, khi em đang ngủ say bên giấc nồng, chỉ để nói rằng anh yêu em, điều đó có quá lắm không..?" Trái tim Nghĩa đập nhanh hơn, tâm trí bối rối, tay anh vô thức siết chặt vô-lăng.
Bên ngoài, chiếc xe cứ vun vút băng trên cao tốc, những cánh đồng vàng tươi màu lúa chín, màu xanh của núi đồi, những dãy cột điện gần những nhà xưởng màu xanh dương cứ thay phiên nhau hiện ra tuyệt đẹp.
Quãng đường đường như không còn dài như chính nó nữa, Nghĩa cho xe đi về hướng quê nhà. Thanh toán lệ phí bằng thẻ từ tự động, nụ cười tỏa nắng của cô nhân viên khi gửi lại tiền thừa. Nghĩa về tới làng, hạ cửa kính, thả lỏng chân gà, khẽ mỉm cười gật đầu chào người quen. Anh tận hưởng mùi của làng quê, của thời ấu thơ, khi trên cánh đồng lúa đang chín, trên đường phơi đầy rơm .
Qua bờ đê, cánh diều chao liệng phấp phới trên bầu trời, đàn bò ung dung gặm cỏ, con sông êm đềm bình yên, lác đác vài con thuyền rẽ sóng song song. Về tới cửa, Trang bồng con đứng đợi Nghĩa từ khi nào. Nghĩa đỗ xe ở ngoài ngõ. Nhẹ nhàng hôn lên trán vợ, đôi má phúng phính của con. Nghĩa ôm cả hai vào lòng, con cún vẫy đuôi sủa ầm ĩ. Ôi chao, bao nhiêu yêu thương tràn ngập trong khung cảnh, mùi của con trẻ, của người ta yêu và của quê hương, nơi ta yêu mến.
Trang nũng nịu nhắc khéo:” Sáng mai anh lái xe chở con và em đi tiêm vắc-xin đấy”. Chỉ cần một câu của Trang cũng khiến Nghĩa trưởng thành hơn, trách nhiệm hơn. Tay bồng con, tay kia ân cần vuốt tóci của vợ, cả hai bước chân lên thềm kính cẩn chào mẹ, ba của Nghĩa đã qua đời mấy năm nay.
Tối đó, gia đình nhỏ cùng người thân quây quần bên mâm cơm đầy tiếng rộn rã. Các chú và các em cứ hỏi về chiếc xế Hoàng đang đi, về thông số, giá cả, và tính năng. Sau bữa tối, hai vợ chồng xin phép chở con đi dạo, lòng vòng qua vài nhà bà con. Vợ âu yếm ôm con, mái tóc khẽ rủ bên khung cửa, mùi hương tóc, mùi đồng quê, mùi của con nhỏ pha lẫn trong không gian chiếc xe 5 chỗ. Ngoài trời ánh trăng mùa hạ vằng vặc, Hoàng nghe tiếng lòng thấy càng yêu thương.
Đêm hôm đó, giá đình nhỏ cũng người thân quây quần bên mâm cơm rộn rã tiếng cười nói. Các chú các em cứ hỏi về chiếc xe ô tô của Nghĩa, về thông số, về chi phí, giá tiền và cả tính năng. Sau bữa ăn tối, hai vợ chồng xin phép chở con đi dạo, loanh quanh qua nhà bà con chơi. Vợ âu yếm ôm hôn con, mái tóc xõa khẽ rủ bên ô cửa, mùi hương tóc, mùi đồng quê, mùi của con trẻ hoà vào nhau trong không gian xe 5 chỗ. Ngoài trôi, ánh trăng mùa hạ sáng vằng vặc. Nghĩa thấy lòng mình càng đầy ắp những yêu thương."
Nhẹ nhàng đưa tay trong vô thức, hai người đan chặt tay nhau, tay kia Nghĩa cầm vô lăng thả bánh trên đường làng. Vợ thủ thỉ:” Mình về thôi anh, tuần rồi xả anh, em và con nhớ anh lắm. Sáng mai anh đưa con đi tiêm chủng rồi ghé qua thăm bên ngoại nhé”…
Dưới ánh trăng mờ ảo lung linh, bản nhạc du dương đều đều từ ngày hai người yêu nhau vẫn thường hay nghe. "Đêm dài qua dưới mưa bay, em mong chờ anh về, cây cỏ hoa như nói lên lời, em hạnh phúc nhất đời...". Đứa con nhỏ lim dim ngủ trong tay mẹ. Ngoài trời con đường như vắng hơn êm đềm hơn, ánh trăng như trải lối xe gia đình Nghĩa đi về.